Posted on: May 5, 2022 Posted by: Truyện 4 Phương Comments: 0

Review truyện Bến Xe

“Bến xe” là ẩn dụ về một điểm dừng trong cuộc sống mỗi con người ta, khi con người chú ý lại hầu hết điều đã qua cũng như lạc quan chờ đón những gì đang tới.

Trình làng truyện Bến xe

Tác giả: Thương Thái Vi
Thể loại: nNgôn tình ngược

Trích đoạn truyện Bến xe

Liễu Địch lại đứng trước ô cửa văn phòng công sở ấy.

Vừa qua mười hai giờ trưa, cả căn nhà vắng vẻ tĩnh mịch, chỉ bom tấn ve sầu kêu râm ran lừng chừng mệt mỏi trên cây cỏ phía bên ngoài sân trường. Liễu Địch lau các giọt mồ hôi trên trán, điều hòa hơi thở dồn dập vị chạy một mạch tới đây. Cô giơ tay, gõ nhẹ lên góc cửa hai tiếng.

“Mời vào.” bên trong vọng ra thanh âm trầm thấp, tuy lịch sự mà lại không bớt phần lãnh đạm. Liễu Địch đẩy cửa ngõ đi vào buồng.

Đây là một văn phòng công sở buôn bán đơn giản cũng như tất yêu bình thường hơn. Ở trong phòng có duy nhất một mẫu bàn làm việc, hai mẫu ghế đặt đối mặt nhau. Bên trên bàn chỉ một bình giữ nhiệt vỏ ngoại trừ bằng sắt, hai bóc chè sứ màu trắng, một cặp domain authority Đen, một lọ mực đỏ cắm chiếc cây viết mực. Hình như, trên bàn còn có đống vở bài tập xếp ngay ngắn.

bên trên chiếc ghế tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài duy nhất gia đình bạn đại trượng phu đang ngồi. Anh mặc bộ đồ bình thường, áo sơ mi trắng, quần Black, vừa gọn gàng sạch đã vừa rắn rỏi, giống hệt công sở của anh ý.

Thần sắc người nhà quý ông nhợt nhạt, nắm mà bên trên khuân mặt đó còn đeo một cặp kính black size rộng, tựa đại dương một chiếc đầu lâu được khảm hai hốc mắt black sì, đến cảm giác u ám đáng sợ.

Một điều kỳ lạ là mình Đấng mày râu ngồi ngược ánh nắng, khiến gương mặt anh càng trở nên mờ ám. Anh giống một xác chết có thể đi, khiến bạn đối mặt bao gồm cảm hứng lạnh lẽo cũng như rờn rợn. Ngôi nhà này cũng trầm lặng giống như chủ nhân của nó. Thứ bao gồm sinh khí có một là bồn hoa nhài trên thành cửa sổ. Ngay hiện tại, nó đang nở chưa ít nụ hoa trắng muốt, theo làn gió nhè nhẹ, tỏa hương thơm thấm vào lòng gia đình bạn.

cô giáo chỉ tay vào mẫu ghế chống chọi với. Liễu Địch liền đi mang đến ngồi xuống. Cô lấy quyển vở đầu tiên trong đống vở bài tập ở bên trên bàn một giải pháp thành thạo. Sau ấy cô hắng giọng, ban đầu đọc to:

“, lưng của bệnh nhân lại còng rồi…”

“Dừng.” thầy giáo cả quyết ngắt lời Liễu Địch: “Đổi chữ “lại” thành chữ “càng”. Liễu Địch chũm cây viết sửa lại, cô đã có các thói quen phục tùng gia sư Từ lâu. Cô giáo có sự nhạy cảm đến mức rất đoan đối mang chữ nghĩa. Cái này khiến Liễu Địch cực kì tâm phục khẩu phục.

>> Đọc thêm list Truyện sắc

chữa dứt, Liễu Địch lại đọc tiếp…

Sau khi đọc xong bài xích văn, cô giáo trầm tứ một lát rồi lên tiếng: “Em hãy viết nhận xét: Nếu câu từ chưa xác xắn, không trang nhã, chẳng khác nào quần không kéo khóa đang lên sân khấu biểu diễn.”

Liễu Địch đỏ bên, tuy nhiên cô đã viết câu đó. Cô thấu hiểu thời trang phê bình của bệnh nhân gia sư trước bên, chỉ một hai câu ngắn gọn, tuy nhiên cũng như một con dao sắc nhọn, cắm sâu vào khu vực hiểm một biện pháp cả quyết và chính xác, khiến thành viên gia đình cực kỳ khổ sở, cùng lúc có khả năng giúp người thân lựa tìm điều gì đó trong nỗi đau.

Liễu Địch sẽ còn nhớ cảnh tượng lần bước đầu tiên gia sư Nhận xét bài xích văn tất cả lớp. Lúc phát vở bài xích tập, đều đông đảo học sinh trong lớp bị đả kích cực nhọc bởi phần đa nhận xét chỉ cần khuyết điểm, không bao gồm ưu điểm của thầy. Có người òa khóc ngay tại nơi, có một số người chửi ầm lên. Thầy giáo chỉ yên lặng đứng bên trên bục giảng, coi như tai điếc. Kể từ giây khắc ấy, mỗi lần có tác dụng văn, Anh chị em học rất nhiều cực kì cảnh giác, dè dặt trong việc lựa chọn đề tài cũng như cấu tứ. Bọn họ cũng thận trọng đặt câu, chỉ sợ lại bị thầy Tóm tắt ác nghiệp. Cố cơ mà cả lớp đang bị phê bình, mức độ phê bình ngày dần cải sinh. Trong sự công kích hết lần này mang lại lần khác đó, Các bạn học dần dần bắt gặp, trình độ có tác dụng văn của bản thân mình vẫn hiện đại nhanh chóng.

Liễu Địch là học sinh có một chưa một lần bị thầy phê bình. Bài bác văn của cô ấy cũng chưa bao gồm Nhận xét, nhưng chỉ có số điểm, điểm đỉnh cao lớp. Mặc dù lúc chấm điểm, thầy never hỏi tác giả của bài văn, Liễu Địch cũng không bao giờ bật mí tên cô, nhưng lại khi bình giảng văn học, thầy luôn nói: “Liễu Địch, em hãy đọc bài bác văn của em cho tất cả lớp nghe.”

Viết hoàn thành, Liễu Địch lại cầm cố quyển vở thứ hai…

giờ đây phía bên ngoài cửa sổ, tiếng huyên náo dần đại diện tiếng ve kêu. Phê ngừng quyển bài bác tập thứ mười, Liễu Địch chú ý đồng biển đeo tay, một giờ hai mươi lăm phút. Vậy là cô đứng dậy, cất giọng nhẹ nhàng: “Thầy Chương, sắp tới giờ lên lớp rồi.”

Thầy Chương cũng chầm lừ đừ đứng lên. Liễu Địch đi mang lại đỡ thầy, hai thầy trò cộng rời khỏi văn phòng công sở.

Ngôi trường trung học phổ thông trung tâm hàng đầu của tỉnh này tất cả hai biệt thự dạy học. Lớp 11 (1) của Liễu Địch nằm ở tầng hai dãy bên Nam, Hình như văn phòng công sở của thầy Chương nằm ở tầng bốn dãy bắc bộ. Hai thầy trò nên leo cầu thang khá cao, thông qua sân thể dục khá to. Biệt thự phía bắc lâu đời, lan can lên xuống tàn tạ. Liễu Địch vừa cẩn trọng tậu nơi đặt chân, vừa đề buồng đám nam sinh chạy hùng hục. Mặc dầu cố gắng, cô đã bị một nam sinh cao lớn vẫn chạy lên gác chạm vào vai. Liễu Địch nôn nả lắc đầu, ra hiệu cậu nam sinh im lặng. Sau đó, cô giữ vững đi về bên trước như chưa tất cả chuyện xảy ra. Tuy bờ vai tương đối đau, dẫu vậy cô đang chưa buông tay khỏi thầy Chương.

>> Coi thêm list Truyện ngôn tình quân nhân

Giữa sân thể dục, một đám nam sinh lớp 12 đã bóng đá. Liễu Địch chau mày quan sát. Lần nào cô cũng sợ nhất thông qua địa điểm này, sợ “đạn pháo” hai màu trắng đen bay đi cất cánh lại đập trúng bản thân, đồng thời sợ hầu như “cỗ xe tăng” đâm nên thầy Chương. Cũng như số đông hôm, cô rảo Cách thật Cấp Tốc theo bản năng. May nhưng chưa xảy ra sự thế, hai thầy trò đi khỏi “khu vực nguy hiểm” an toàn.

mang lại bờ cõi biệt thự bên Nam, bầu khâu khí đỡ hơn hẳn. Căn nhà phía Nam là dãy phòng học new khai trương chưa đến hai năm. Các phòng học tràn khắp sáng sủa, gồm khí thế của một trường Cao Đẳng. Bây chừ, Liễu Địch new thở phào nhẹ nhõm. Bà mụ thầy Chương lấn sân vào lớp, tới bục giảng. Sau ấy, cô bắt đầu quay về chỗ ngồi của bản thân mình.

Liễu Địch khát khô trong cổ họng, bụng đau nhâm nhẩm bởi ăn cơm trưa quá nôn nả. Cô vuốt bụng theo thói quen, lặng lẽ rút quyển sách ngữ văn. Tiếng chuông báo cho biết giờ lên lớp reo vang, thầy Chương cất giọng trầm trầm: “Chúng ta bắt đầu vào học.”
Chúc Anh chị em đọc truyện vui vẻ

Categories:

Leave a Comment