
Nhận xét truyện Trọn Đời Về Sau
” Em biết không…. Hà Lệ Chân có vẻ suốt đời sống em từ nay về sau, có vẻ em đã không còn có lẽ yêu thành viên con trai nào khác được nữa”
Giới thiệu truyện Trọn đời về sau
Tác giả: Twentine
Thể loại: ngôn tình
Trích đoạn truyện Trọn đời về sau
Hà Lệ Chân Bước xuống xe buýt ngó đồng biển đeo tay, thấy nhà bạn tới chưa sớm cũng không trễ. Đã và đang trong tháng Tám, khí trời oi oi. Hạ Lệ Chân đeo túi xách đứng ngóng ở té bốn đường Tây Kinh. Cô đứng một hồi, dần dần thừ gia đình. Ánh mắt đờ đẫn rơi trên bổ tư đường, xe cộ giăng cũng như bận bịu cửi, đèn blue đèn đỏ nỗ lực nhau chuyển màu sắc, chúng ta đến mình đi bề ngoài nôn nả.
đang lúc cô vẫn còn thừ người trong gia đình ra, hốt nhiên nghe có còi xe xe, sau đấy chính là tiếng gọi—-
“Lệ Chân!”Hà Lệ Chân giật mình ngoái đầu, một chiếc xe hơi màu đỏ đang đỗ bên lằn con đường kế cô. Khung cửa sổ xe mở xuống phân nửa, bên phía trong hiển thị vẻ mặt tươi cười cợt của Thương Khiết.
“Tới đây mau!” Cô ấy nói, “Chỗ này chưa đậu xe được đâu.”
Hà Lệ Chân nghe xong, nhanh nhảu chạy tới, đi vòng qua bên đó, ngồi vào vị thế phó lái. Thương Khiết rồ ga mang đến kịp vài giây của lượt đèn blue này để thông qua ngã tứ trước mặt.
“Đợi chậm rồi hả, xin lỗi, vị trí tớ ngay Trước khi bật dậy khỏi cửa ngõ lại vướng một ít câu hỏi.”
“Không bao gồm.” Hà Lệ Chân nói, “Cũng không đợi chậm lắm, tớ cũng mới chỉ vừa tới.”
Thương Khiết vừa canh chừng xe vừa quay qua Nhận xét Hà Lệ Chân một cách hơi khoa trương, Hà Lệ Chân bị cô đấy quan sát đến phát ngượng, nói: “Cậu lo lái xe đi kìa, chú ý tớ làm cho gì.”
“Tớ nhìn xem tình trạng của cậu ra sao.” Thương Khiết nói, rồi gật gù, “Cũng còn được, trông không tới nỗi bị đả kích đồ sộ gì.”
Hà Lệ Chân cười nói, “Có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Thương Khiết một tay nỗ lực bánh cầm lái, mò trong túi xách bên mình ra một hộp thuốc lá, ngậm lấy một điếu thuốc rút ra, rồi lại cần dùng một tay mò nhảy lửa mồi thuốc, lúc nhả khói thì hơi mở hé cửa sổ xuống một chút. Hà Lệ Chân quay đầu qua chú ý cô đấy, dù biết là vô hiệu nhưng lại cũng chưa khỏi khuyên một câu:
“Cậu giảm hút thuốc đi.”
Thương Khiết mỉm cười cười cợt, nói: “Bớt không được, nghiện rồi.”
Hà Lệ Chân cũng biết là khuyên cô đấy không dứt, quay đầu quan sát ra bên cạnh khung cửa sổ.
>> Xem thêm truyện ngôn tình ngược
“Tớ cũng lừng chừng cậu sợ đồ vật gi.” Thương Khiết ngó kính chiếu phía sau, dáng chúng ta của Hà Lệ Chân hơi ốm đi. Cô không lí giải, Thương Khiết búng tàn thuốc ra ngoại trừ khung cửa sổ, nói: “Tự mọi người đi làm chuyện đồi bại bị bắt quả tang, thằng chả còn chột dạ hơn cả cậu, một cách tốt vì thế cơ mà cậu cũng đắn đo lợi dụng.”
Hà Lệ Chân đang không nói gì, chú ý ánh sáng của đèn neon chớp qua quanh đó cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thương Khiết nói một hồi, giọng điệu lạnh đi, mẫu mã nói chuyện làm ăn lãnh đạo quá trình mỗi ngày bắt đầu lộ ra.
“Thằng chả chỉ hù bắt nạt cậu một chút, coi xem phản ứng của cậu ra sao, ngờ đâu ngay cú ban đầu cậu đang đỡ chưa nổi. Chưa đúng, chẳng phải là cậu không đỡ nổi, cậu chủ quản chẳng hề đỡ, tớ thiệt là phục cậu luôn.” Thương Khiết cau mày, đầu mày phát triển ra lằn rãnh rõ sâu.
“Vụ này nếu nhưng mà để lọt vào tay tớ, trong bố ngày là có lẽ có tác dụng thằng chó lãnh đạo ngôi nhà cậu quỳ mọp, ít nhất cũng phải để nó chọn gia đình bạn chuyển cậu tới một trường trọng điểm, giờ thì hay rồi, nhét cậu vào cái xó khỉ ho cò gáy, Dương Thành là đô thị cấp cho huyện đúng không, cậu —–”
“Được rồi.” Hà Lệ Chân ngắt lời cô đấy, “Thôi mà.”
“Thôi?” Thương Khiết hơi rít lên, “Nếu cậu thích chạy tới loại xó đó làm cô giáo thì cứ việc! Tớ bất bình giùm mang đến cậu cậu còn kêu tớ thôi!”
Hà Lệ Chân thấy cô đó sắp nổi nóng, rối rít dỗ dành, “Được rồi được rồi, cậu đừng nóng. Cậu cũng biết tớ nhát gan, chưa giống cậu.”
Thương Khiết sẽ còn quạu quọ, ngón tay kẹp điếu thuốc quơ lung tung, ác nghiệt hăng nói: “Cái bên này của cậu, sau này vắt nào cũng bị người đời đè đầu đè cổ mang đến chết!”
Hà Lệ Chân kiên nhẫn dỗ dành thêm một hồi, tính khí của Thương Khiết bao năm nay, cô đã quen rồi. Chúng ta là chúng ta từ thời cấp 3, dẫu vậy Thương Khiết không học hết trung học sẽ nghỉ, ra xung quanh làm mướn, cả mười năm nay một thành viên lăn lộn, mở được một xưởng quần áo, gọi là một thương nhân thành tích. Hà Lệ Chân làm người trong gia đình sở hữu Thương Khiết từ thời cấp 3, cũng là gia đình người thân duy nhất từ thời còn là học sinh.
>> Xem thêm truyện ngôn tình trọng sinh
Đầu đuôi của câu chuyện lúc này rất đơn giản. Cách nay đã lâu Hà Lệ Chân vô tình thấy được một gia sư nhà nhiệm gồm quan hệ khuất tất với một bạn nữ thầy giáo thực tập từ chỗ khác tới, cô vốn định làm cũng như không nhận thấy gì, đáng lẽ chẳng còn, nhưng lại lão nhà nhiệm kia lại trông thấy cô lúc ấy. Sau đấy, chúng ta cũng đểu chưa nói gì cùng nhau, Hà Lệ Chân tưởng là chuyện gọi là hoàn thành, thành tích hôm qua nhận thấy tin, cô đã bị lão chủ nhiệm ém tới làm thầy giáo ở một trường trung học hạng bét của 1 đô thị cung cấp huyện.
“Đừng đi.” Thương Khiết nói, “Tự người thân mua khu vực.”
“Tớ không tất cả chút giao diện nào, mong muốn mua một chỗ tốt để dạy rất cạnh tranh.” Hà Lệ Chân nói, “Chỗ kia, dẫu ráng nào đi nữa, cũng là một trường học bao gồm quy. Tớ cũng đã và đang bắt buộc việc gấp……”
Giọng Hà Lệ Chân càng nói càng nhỏ tuổi đi, Thương Khiết chưa khỏi liếc trắng mắt cô một mẫu. Hà Lệ Chân không mong nói về chuyện này nữa, đổi đề tài: “Phải rồi, cậu hẹn tớ đi đâu đây?”
Chúc Anh chị em đọc truyện vui vẻ!