Posted on: April 20, 2022 Posted by: Truyện 4 Phương Comments: 0

Nhận xét truyện Nếu cũng như Em Yêu Anh

Nếu như em yêu anh thì chỉ việc anh sống tại chỗ ấy mạnh khỏe, thận trọng, để anh biết rằng tình ái của em không phải là áp lực bên trên đôi vai anh, em chỉ cần có thấy anh là…đủ.

Giới thiệu truyện nếu như em yêu anh

Tác giả: tía Lạc
Thể loại: Ngôn tình ngược

Trích đoạn truyện Nếu như em yêu anh

Thái Dương biết Khúc Hạo Triết thích cô vị bạn cánh mày râu này ko phải che giấu điều đấy. Cuộc sống của Thái Dương, buổi sáng thức dậy là cho chỗ công tác, chiều tối là về ngôi nhà rồi lên giường đi ngủ, hai phút sau rơi vào giấc ngủ say mang đến mơ cũng không gồm. Được quan tâm quán triệt anh ta bất kể cách nào. Nhưng Khúc Hạo Triết cũng không phiền vày điều đó, chỉ bí mật kề bên chờ đón, Thái Dương cũng đành xem như chưa thấy, dù sao cô cũng chẳng thể nào xâm phạm quyền công dân của anh ta được, Thái Dương nghĩ, cô đã chính là hiện tượng sư tường tận giải pháp.

bạn khiến cô phiền nhất lại đó chính là Hoa Điêu.

Giữa khuya, ở trong nhà chỉ việc bóng đêm sâu thẳm, rèm cửa sổ dày nặng buông hờ chẳng để lọt chút ánh sáng le lói nào. Tiếng nói của Hoa Điêu ở đầu bên đó điện thoại mơ biển chưa rõ: “Đi ra đây, uống một bát.”

Thái Dương đau đầu: “Ngày mai tớ còn lên tòa, cậu hình như ngày ngày sênh ca, tớ thì cần ngày ngày gian khổ để nuôi sống bạn dạng thân.” “Tới đây đi, Thái Dương có lợi của mình.” Hoa Điêu nghẹn ngào năn nỉ, giữa đa số âm thanh hỗn tạp Thái Dương đang hình như nghe thấy tiếng khóc truyền tới hết sức rõ, cô bất giác giật mình tỉnh hẳn.

con người ta của Hoa Điêu cũng tựa cũng như hoa đào, còn bền chí hơn cả loài ‘hoa chưa ngại tuyết sương, cớ sao người nhà chùn bước’ có sắc thắm nghênh ngang cười cợt ngạo nghễ chờ mùa xuân về bỏ mặc gió mưa, tuyết lạnh đấy. Thái Dương mơ biển cảm nhận việc khôn cùng cực kỳ nghiêm trọng.

Đêm mùa xuân luôn tràn ngập đông đảo nồng nàn cám dỗ, hầu như ánh sáng của đèn bùng cháy cũng như đám đông chưa ngủ. Thái Dương tìm thấy Hoa Điêu trong một cửa hàng bar ồn ã náo nhiệt. Bên trên tay cô đó gắng một ly rượu vang lóng lánh, phục trang vô cùng tân tiến quyến rũ. Khuân mặt số đông không còn chút vết tích nước mắt, có lẽ rằng đang trang điểm lại.

>> Xem thêm Truyện h

“Thái Dương,” cô đó gọi: “Cậu xem, rượu là thứ ấn tượng bởi thế, khiến mang lại chổ chính giữa trạng người ta vui vẻ và một không khí biến thành bắt mắt rứa này, rượu chia thành một số loại có khác gì con người. Như Remy Martin cũng như Hennessy cô nhắc, trải qua rất nhiều năm lâu năm tháng rộng ủ trong cỗ áo gỗ sồi rồi biến thành Hennessy V.S.O.P*, cấu trúc mượt cũng như nhung, hương vị thuần chi tiết, bao gồm cả sự dịu ngọt tinh tế, hài hòa và tao nhã trọn vẹn, và đúng là nước trường sinh nhưng. Thái Dương cảm giác gia đình có chút choáng váng, cô vốn chưa có nhiều hứng thú sở hữu đầy đủ thứ này. Cô biết Hoa Điêu đã chạm mặt bắt buộc chuyện gì đấy, còn nếu như không đang chưa nói hươu nói vượn Bởi vậy. Chỉ một người đàn ông đã đến, anh ta Cách thẳng tới nơi của Hoa Điêu, ở một khu vực rối ren hỗn độn cũng như ráng này cơ mà tổ ấm đàn ông ấy vẫn toát ra vẻ thanh sạch không chút vây không sạch, Thái Dương biết cô có thể bước đi được rồi.

Lúc chuẩn bị bước đi đi, cô nghe thấy các giọng nói dịu dàng của Hoa Điêu: “Tên của tôi là Hoa Điêu**, là cần đến nước biển Kính ủ thành. Tính ôn hòa, màu cam đá quý trong suốt, hương vì thuần khiết ngọt ngào, nồng nàn thơm ngát.” nuốm là Thái Dương cười cợt.

(*Hennessy V.S.O.P: viết tắt ‘Very Superior Old Pale’, lấy xúc cảm từ một nhiều loại rượu Cognac chế biến vào năm 1817 để đáp ứng mang buộc phải vị Vua tương lai của nước anh – George IV.

**Rượu Hoa điêu còn gọi là rượu thiếu nữ Nhi Hồng, góc từ rượu Thiệu Hưng phân tách Giang. Ở China, tương truyền tập tục, nếu trong căn nhà có thiếu phụ liền ủ một vò rượu. Chờ đến lúc người vợ đi lấy ông chồng đang lấy chúng ra mời khách, vò rượu tinh khiết thơm ngon chính là ‘Nữ Nhi Hồng’ – ‘con gái hạnh phúc’. Mà lại nếu nữ không lấy ông xã đang yểu mệnh thì vò rượu ấy có tên thường gọi là ‘Hoa Điêu’ – đóa hoa tàn.

*** biển Kính: là hồ nhân chế tạo ra để cung cấp nước tưới tiêu thời Đông Hán. Tương truyền, nước biển này là Các nguyên liệu cần có thiết yếu để tăng độ thơm ngọt của rượu Thiệu Hưng.)

Từ lúc đặt chân tới cho đến lúc rời đi, cô không hỏi Hoa Điêu do sao lại khóc, nếu mong muốn nói chúng ta đấy sẽ chưa đợi nhà bạn hỏi. Tâm tư là thứ để lắng nghe bài viết không bắt buộc phải phân tích vị sao, khuyên nhủ đôi khi chẳng giải quyết được gì. Lúc cô thức dậy, trời đã sáng bừng, rất nhiều tia nắng ngày xuân dịu dàng ấm áp luôn treo lơ lửng bên trên nền trời, cho cho những người ta sự khoan khoái dễ chịu đựng dù bao gồm chút đỉnh chói sáng tuy vậy không thể nào chán ghét được. Thái Dương vội tắm cọ nuốm quần áo rồi lao Nhanh ra cửa ngõ.

>> Đọc thêm thể loại Truyện sắc

Khi mang đến văn phòng, chỉ có một chị lao công đang quét dọn vệ sinh, cô đi vào buồng công tác của mình rồi ngồi xuống vùi đầu vào đống tài liệu. Văn phòng siêu yên tĩnh, Thái Dương thích các khoảng lặng như nỗ lực này, cô thích đời sống bình thường, chưa khó hiểu, chưa rối rít bon chen. Cụm bạn làm cùng lần lượt mang đến đông đủ, gia đình bạn loay hoay sở hữu quá trình của bản thân mình, chưa ai làm phiền ai.

“Thái Dương”, Thái Dương nhận điện thoại nội bộ, cô nghe thấy âm lượng cảnh báo của Tiểu Mỹ: “Chín giờ ra tòa.”

Tiểu Mỹ chính là thư ký kết khôn cùng giỏi giang, trẻ trung dễ thương lại dịu dàng an toàn, đắn đo người trong gia đình chàng nào hình như lấy được cô đấy.

Thời gian nghỉ giữa tòa, cô nhận thấy điện thoại của Hoa Điêu, nghe thấy giọng nói đầy lười biếng của cô nàng: “Ra tòa hả?”, “Ừm, nếu không thì tớ sống bởi gì chứ?”, “Thôi đi, đừng có bề ngoài vẻ bần cùng đáng thương như nuốm, bao gồm Khổng Bồi nuôi cậu.” Hoa Điêu khinh nhờn.

“Tại sao anh đó yêu cầu nuôi tớ?”

“Anh đó là người giám hộ của cậu chứ sao, không hề là chú cậu hả.” Hoa Điêu lưu loát lý giải.

“Tớ đang hai mươi lăm tuổi rồi, chưa bắt buộc thành viên gia đình giám hộ.” Thái Dương thở dài: “Tớ cũng như Khổng Bồi không có chút quan hệ huyết thống nào hết, tớ cũng như anh ấy chẳng qua chỉ là… tớ nợ anh ấy lâu năm cơm trắng áo, nợ một món ơn nghĩa buộc phải trả!”

“Phân biệt trắng Black riêng biệt như gắng là chắc là vỗ yên cõi lòng hỗn loạn sao?” Hoa Điêu cười: “Chỉ giỏi lừa các bạn dối mọi người, về tối nay ra ngoại trừ uống rượu, Khúc Hạo Triết nhớ cậu.”

“Không đi.” Thái Dương chỉn chu xong khoát.

“Không được, sắp điên rồi.” Hoa Điêu ban đầu ngang ngược.

“Điên kệ anh ta.” Đối mang Khúc Hạo Triết, Thái Dương luôn chưa tất cả thừa lòng trắc dấu.

“Người chuẩn bị điên là tớ đó!” Hoa Điêu thở nhiều năm não ruột: “Ngày nào hắn cũng tới địa điểm tớ hỏi thăm cậu, suốt từ sáng tới về tối bao giờ cũng dòng ánh mắt bi lụy thương sầu muộn, dịu dàng nhung nhớ, bơ phờ không thôi đó!”

“Tớ không giúp được gì, gặp mặt chỉ càng làm hại con người ta bổ sung thôi.” Thái Dương ơ hờ: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mà xuyên suốt ngày quẩn quanh có phần nhiều chuyện đấy, chưa bao gồm tiền đồ. Tớ chuẩn bị lên tòa rồi, cụp đây.”

buổi tối sau khi tan làm, Thái Dương đi gặp Khổng Bồi. Hiên giờ là sinh nhật anh tứ mươi ba tuổi.

Trưởng văn phòng công sở cơ chế sư Sở Giới là các bạn chí cốt lâu dài của Khổng Bồi, lúc Thái Dương chuẩn bị đi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói mang cô: “Mỗi dịp mừng năm bắt đầu tới chỗ của Khổng Bồi, hắn lúc nào cũng mặc cho những người lăn qua lăn lại, duy chỉ có sinh nhật là nhất mực cố chấp mong muốn trải qua một thành viên gia đình, đây là mẫu các việc hay làm gì chứ.”

Nói kết thúc liền ném qua một chiếc hộp, là dao cạo râu: “Nói với hắn, sinh nhật vui vẻ.”

Thái Dương cười.

Sinh nhật lần trước của mình, Hoa Điêu nói con gái Bạch Dương gồm ý chí kiên cường can trương, cơ mà Thái Dương thấy chòm sao cũng như người ta, khoảng biện pháp trời đất xa nhau quá cực kỳ khó để backlink mối quan hệ, đề xuất cô không nói gì.

Quan hệ giữa Khổng Thái Dương và Khổng Bồi thật ra cũng không có gì cầu kỳ, anh trai anh đã từng là ba dượng của Thái Dương, tuy rằng không cộng huyết thống tuy vậy anh danh chủ yếu ngôn thuận là chú của Thái Dương, mà thậm chí hai thành viên còn có cùng bọn họ, cùng sống chung cùng nhau lâu do vậy.

“Khổng Thái Dương,” Khổng Bồi luôn gọi cả họ tên cô cũng như núm, nét mặt anh khi nào cũng điềm đạm, nghiêm nghị.

Anh thường trầm lặng, cực kỳ ít khi chat chit. Cho nỗi khiến Thái Dương bao gồm ảo giác lời nói bất quá chỉ cần vẻ ngoài, nếu không có Việc gì anh vẫn chống chỉ định tới.

Thái Dương ngẩng đầu quan sát anh, trên tay cô là con cá trơn lùi vẫn ao ước tuột ra, con người đầy đủ nói hồ cốc giảo hoạt, Thái Dương lại thấy cá cũng chẳng kém gì, cô sẽ bắt buộc vật lộn với chúng.

“Ngày kia con cháu tới kiểm soát sức khỏe, chú đã chỉnh dốn xong xuôi rồi.” Khổng Bồi là bác sĩ.

Thái Dương đồng ý, thành tích bình chọn sức khỏe theo thông lệ hàng năm của cô ấy trước giờ chưa từng chạm mặt nên Việc gì, Thái Dương tự thấy gia đình chẳng khác nào tê giác. Tuy thế cô chỉ im lặng không nói lời nào, ở trước bên Khổng Bồi, Thái Dương thường không nghĩ mình muốn gì, cô luôn ao ước bắt chước ý anh.

không khí trên bàn ăn vô cùng tĩnh lặng, không gồm cầu nguyện cũng không bao gồm bánh sinh nhật.

Khổng Bồi chính là gia đình chưa thích chính sách, tuy có bao ngời biết sinh nhật của anh ước ao công ty tiệc chúc mừng, tuy vậy năm nào cũng vậy, anh chỉ muốn ở mặt Thái Dương ăn uống một bữa ăn tối bình yên như vậy này.
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!

Categories:

Leave a Comment